Đừng tự xiết trái tim bằng những sợi thép gai của vẻ ngoài cứng cỏi
Tình cờ mình đọc được cuốn sách kể lại câu chuyện thật của một người phụ nữ, người mà một tích tắc trước cuộc sống đang tươi đẹp, đang ngồi cạnh chồng sau bữa tối. Một tích tắc sau chồng cô sụp xuống trước mắt cô như đùa, nhưng thực ra là bị nhồi máu cơ tim.
Cô tỏ ra rất điềm tĩnh từ lúc cấp cứu, đến cho khám nghiệm tử thi, từ chối không cần ai ở lại cùng mình qua đêm... Nhưng khi lắng nghe sâu bên trong, cô nhận ra rằng tất cả những điều đó là vì cô chưa chấp nhận rằng chồng mình đã chết, mà vẫn đang chờ anh ấy trở về.
Vậy đấy, một vẻ ngoài điềm tĩnh, một thói quen giải quyết được mọi việc trong cuộc sống chưa chắc đã thể hiện một nội tâm thực sự bình an. Khá nhiều người trong chúng ta khi được hỏi thăm đều trả lời "đang ổn", nhưng thực ra đó chỉ là một câu trả lời xã giao theo thói quen, hay chưa sẵn lòng chia sẻ, hoặc nhiều khi là tự khỏa lấp với chính mình. Bạn có thấy như vậy không?
Nếu không được lắng nghe, thì dần dần những cảm xúc thực sự bên trong bạn sẽ bị đè xuống, chôn vùi, nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại và không gây ảnh hưởng. Thực ra chúng còn gây những tác hại ngầm không thể tưởng tượng lên toàn bộ hành vi và cuộc sống của chúng ta.
Có bao giờ bạn nghĩ, sung sướng nhất là khi được là chính mình không? Được cười khi vui, khóc khi buồn, không nói gì khi không muốn, không phải tỏ ra ổn khi trong lòng mình không ổn... ?
Mình không nói là nên bộc lộ cảm xúc mọi nơi mọi lúc, với mọi người. Đây là ý hoàn toàn khác. Điều này có lẽ phù hợp với những người nhận ra mình ít bộc lộ cảm xúc, hay đè cảm xúc xuống, che giấu nó với chính bản thân mình. Việc thể hiện ra bên ngoài chỉ là một phần của tảng băng, quan trọng là cái phần chìm bên trong, nếu chúng ta nhận biết nó, thừa nhận nó, ôm lấy nó - rồi sau đó hành xử , nói năng tùy hoàn cảnh, đó mới là điều quan trọng.
Ví dụ khi đi gặp đối tác ký hợp đồng, thì mình tỏ ra vui vẻ, dù trong lòng không, thì OK. Nhưng ngồi với mấy đứa bạn, thì không cần phải cố tỏ ra bình thường nếu trong lòng mình đang nổi sóng. Vì thế, điều quan trọng là mình biết chính mình.
Đừng tự xiết trái tim bằng những sợi thép gai của vẻ ngoài cứng cỏi.
Hãy cho nó được nói ra khi bạn thấy đau buồn.
Hãy để những tổn thương được trào tuôn
Để ta được lúc đó như chính ta là, dẫu bất lực hay yếu đuối
Chấp nhận chính mình với những cảm xúc dữ dội
Đối diện với dông bão bên trong
Lạ lùng thay từ đó bắt đầu
Một loại bình yên mới
Là gì? Bạn muốn biết không? Hãy cùng khai mở tâm nhé