Ngoài xa kia nơi loài tôm hát
NGOÀI XA KIA NƠI LOÀI TÔM HÁT- Một bài ca tuyệt đẹp
Ai đó đã nhét thêm từ kinh dị vào cho bộ phim khiến mình không muốn đi xem. Nhưng cái tên "Ngoài xa kia nơi loài tôm hát" khiến mình không quên phắt nó được. Ngoài xa kia - không phải ở đây, và loài tôm hát - thật khác lạ, nó thúc đẩy cái khao khát khám phá, kiếm tìm.
Những dòng chữ đầu tiên cuốn mình vào điều gì đó thật đẹp, thật trôi chảy
"Đồng lầy là một không gian tràn ánh sáng, nơi cỏ vươn lên trong nước, và nước trôi vào trong bầu trời. Dòng chảy chầm chậm quanh co, mang theo quả cầu mặt trời ra đến biển, và lũ chim chân dài lêu nghêu cất mình vụt lên với sự uyển chuyển không ai ngờ đến, thân hình chúng dường như không được tạo ra để bay lượn, trên nền âm thanh cả ngàn con ngỗng tuyết kêu ran. "
Lâu rồi mình không đọc nổi quyển truyện nào quá 10 trang, cứ mở ra một lúc là chán gấp lại luôn. Thế nhưng những dòng chữ đầu tiên này hút mình vào, như là đầm lầy hút mọi thứ một khi đã chạm vào nó. Và thế là chẳng với cả một cốc trà, mình trôi vào cùng các trang sách. Lần này, nó đón nhận mình trọn vẹn một ngày trời, đưa mình đến với vùng đồng lầy Carolina, với cô bé Kya bị bỏ rơi và sống sinh tồn một mình từ 6 tuổi, với những nỗi đau, sự cô đơn, cái đẹp tuyệt vời và khắc nghiệt của thiên nhiên, sự thờ ơ vô cảm độc ác và tình thương tự nhiên của con người.
Nhưng màu sắc đậm nét nhất của truyện là màu của tự nhiên, thông điệp chính là con người và con vật đều có chung một điều - bản năng sống do thiên nhiên trao tặng. Tùy thuộc trong hoàn cảnh nào mà nó phát triển và thể hiện cho phù hợp. Kya không có lựa chọn, giống như bố, mẹ, các anh chị cô và tất cả những người dân vũng Barkeley, họ sống với những gì cuộc sống đặt họ vào. Kya khác biệt tất cả vì cô bị bỏ rơi, bị phán xét, bị xa lánh, chỉ có thiên nhiên đón nhận cô chẳng nói lấy một lời.
Đầm lầy Carolina ôm trọn lấy cô, nuôi cô sống, rèn luyện cô trưởng thành một cách vừa bao dung vừa kiên nhẫn và nghiêm khắc. Nhưng trên hết cô luôn luôn cảm thấy sự chấp nhận của nó đối với mình, ngược lại với những người đồng loại kể cả người thân lẫn những người dân trong thị trấn.
Kya lớn lên trong thiên nhiên, được thiên nhiên nuôi dạy là chính và cái bản năng sinh tồn trở thành thiên bẩm khiến cho sự thông minh của cô trong hành động trở nên khôn ngoan vượt xa và qua mặt hết sự điều tra. Nếu có thời gian thì có thể nói về mỗi nhân vật trong truyện khá nhiều. Mỗi nhân vật là một cuộc đời, với những tổn thương không ai thua kém ai. Mỗi người đều không có lựa chọn khác cho cuộc đời của họ.
Tình yêu thương, sự chấp nhận luôn là thứ được khát khao, và sự chối bỏ luôn là điều gây đau đớn, kể cả việc chối bỏ chính mình.
Kya nhìn thấy nhiều điều rất rõ qua cuộc sống của các sinh vật đầm lầy, nhưng cô vẫn lờ mờ với chính mình. Nỗi đau bị mẹ bỏ rơi, gia đình chối bỏ, sống 10 năm cô đơn vẫn chưa đủ, cô phải học nốt bài học cuộc đời qua tình yêu.
Một chàng trai tốt, nghĩ nhiều hơn cho cô và rồi lặng lẽ bỏ ra đi không dám nói lời tạm biệt. Một chàng trai đến với cô vì hấp dẫn thể xác và rung động trước sự tự do của Kya.
Dù đã quan sát và hiểu cách các con đực tán tỉnh con cái, dù nhớ lời mẹ dạy về những gã bạn tình láu cá, dù cuộc đời của mẹ với ba là ví dụ rõ ràng, nhưng Kya vẫn phải trải qua hết những điều tương tự - Yêu, tin, bị lừa dối, bị chối bỏ... để rồi nhận ra
Sau những vẫy vùng, cố gắng, khát khao được hạnh phúc, được yêu thương rồi thất vọng, bất lực hoàn toàn., Kya chấp nhận số phận của mình là bị chối bỏ và đơn độc. Không có lối nào khác, cô nhận ra, rồi buông xuống những điều cô từng khát khao, để rồi hướng về trọn vẹn sự chấp nhận vốn vẫn đang ở đây, luôn bên cô, đồng lầy.
Kya trở về với tự nhiên, dấn sâu vào chốn hoang dã không lời. Trong thiên nhiên không có tốt và xấu, ác và thiện, hạnh phúc và đau khổ... Thiên nhiên luôn là như vậy, đẹp đẽ đến nghẹt thở, phóng khoáng đến vô cùng, ôm trọn tất cả không phân biệt vào lòng, hiển thị qua muôn vàn hình tướng cả sinh sôi và hủy diệt. Kể từ đó, cô bắt đầu sống an yên.
Một câu chuyện đẹp thật đẹp khiến người đọc rung động. Tình cờ đọc trên mạng thấy cư dân có những người còn đặt dấu hỏi liệu tác giả có liên quan đến vụ giết người nào không? Tôi thấy thật hài hước. Mà chuyện đó tôi cũng chẳng quan tâm, có điều tôi tin là tác giả chắc chắn có liên quan rất nhiều đến thiên nhiên, và đến những mảnh đời bị chối bỏ.
Rồi tôi tự hỏi về chúng ta, những con người thành phố?
Số phận không cho ta quay trở về với thiên nhiên, hay được chọn sống một cuộc đời, một nơi nào khác dễ dàng. Nhưng chốn không lời là nơi ta luôn có thể tìm về. Và nó đang ở ngay đây.